http://www.writeopenstory.com/Stories/Story2083.html
Nỗi khổ tâm của một bài văn điểm 8
Author hongha
Post at: Wednesday, September 26, 2007 - 11:02 PM
Đây là một đoạn trong bài làm văn của Nguyễn Thị Thu Thảo học sinh lớp 10A7 trường THPT Lộc Ninh (tỉnh Bình Phước). Từ đề Văn mở “Viết về ước mơ của em”, Thảo đã bộc bạch tâm trạng của mình trong một bài viết giàu cảm xúc và chân thực. Mơ ước của em rất giản dị và nhỏ bé nhưng không phải gia đình nào cũng có.
Đề bài: Viết về ước mơ của em.
Bài làm:
“Ước mơ”. Hai chữ tuy ngắn gọn nhưng chứa đựng biết bao khát vọng của mỗi con người. Sống trên đời, ai cũng lựa chọn cho mình một Ước mơ để vững bước trong cuộc sống và định hướng tốt đẹp cho tương lai. Nhưng ước mơ không chỉ đơn thuần là làm thế nào dể có nghề nghiệp ổn định cho riêng mình mà còn là khát vọng, là mong muốn được sống trong một gia đình hạnh phúc.
Tôi cũng vậy. Hồi nhỏ mỗi khi nhắc đến Ước mơ là tôi lại mong sao có một ngày nào đó tôi có thể được bay lên bầu trời để có thể tận mắt thấy những vì sao, được gặp chị Hằng trên cung trăng. Nhưng dần lớn lên, tôi mới biết đó chỉ là ảo tưởng và giờ đây ước mơ lớn lao nhất của tôi là được sống trong một gia đình hạnh phúc. Có lẽ đối với tôi như thế là quá đủ rồi.
Sinh ra, tôi đã được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ và chị tôi. Tôi nghĩ, số phận của mình quá may mắn. Nhưng càng lớn lên tôi mới hiểu rằng, mặc dù tôi được cha mẹ yêu thương chiều chuộng nhưng cuộc sống gia đình tôi không được hạnh phúc. Ngày nào cũng vậy, cứ tối đến ba mẹ tôi cãi nhau. Có khi vì bố tôi uống rượu say về phá tung đồ đạc. Cứ mỗi lần như thế là hai chị em tôi chỉ biết khóc, không dám can ngăn.
Cứ như thế, tuổi thơ tôi trôi qua trong những nỗi đau về tinh thần nhưng cha mẹ tôi không biết, họ cho rằng, cuộc sống như vậy đã đủ với chị em tôi. Có những đêm tôi khóc thầm mong sao cha mẹ tôi có thể hiểu được tâm trạng của tôi và van họ đừng tiếp tục cãi nhau nữa. Nhưng có lẽ, sự thật quá bất công. Tôi mong sao mình có thể được biến thành một vì sao lấp lánh trên bầu trời, có lẽ như vậy thì tôi không phải nghe cha mẹ xích mích, cãi nhau và tôi không phải khóc nữa. Nước mắt rồi cũng có ngày khô cạn và đôi khi nước mắt không thể giải quyết được sự việc. Tôi biết, trở thành một vì sao hay một vật vô tri nào thì đó cũng chỉ là ảo ảnh.
Giờ đây, tuy tôi đã lên lớp mười, tôi đã lớn, thời gian đã trôi qua, tất cả vạn vật đã thay đổi nhưng cuộc sống của gia đình tôi vẫn ở con số 0. Nhiều lúc tôi nghĩ, tại sao cái ước mơ nhỏ bé đó lại không thể trở thành hiện thực? Tại sao những bậc làm cha làm mẹ họ không nghĩ rằng những sự việc mà họ đã làm đã tổn thương chính con của họ.
Người ta thường nói: “Cầu là được ước là thấy”, “chỉ cần cố gắng thì có thể biến ước mơ thành hiện thực”. Nhưng tôi tự hỏi, đến bao giờ tôi có thể sống trong một ngôi nhà hạnh phúc, được cha mẹ ân cần dạy bảo, cho dù cuộc sống có khó khăn nhưng đôi khi sẽ tốt hơn. Tôi sẽ không lo nghĩ, tôi sẽ không mơ tưởng những ý nghĩ kì quái mà chính tôi cũng nghĩ như vậy.
Tuy tôi đã lớn, nhưng một khi vào nhà các bạn chơi thấy cha mẹ bạn thật hạnh phúc tôi lại muốn khóc nhưng khóc để làm gì khi sự thật thì tôi không thể làm thay đổi mặc dù nước mắt tôi đã cạn khô.
Đôi khi giọt nước mắt chảy ngược lại làm chính ta khổ tâm hơn. Giờ đây, trong tâm hồn tôi đã khắc ghi một nỗi đau mà không ai khác, chính cha mẹ tôi đã vô tình gây ra. Nói như vậy không có nghĩa là tôi ghét cha mẹ mình, mà căm ghét cái số phận cuộc sống đã đem đến.
Tôi mong sao qua bài viết này, các bậc phụ huynh hãy vì tâm hồn của những đứa con của mình, hãy chung tay xây dựng một cuộc sống đầy đủ về tinh thần để những đứa con như tôi không còn phải khóc khi nghĩ đến gia đình mình và có một cuộc sống tốt đẹp hơn, vì tương lai tươi sáng hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét